The greatest WordPress.com site in all the land!

Daily Archives: Tháng Ba 26, 2010

THƯ GỬI BẠN CHĂN TRÂU MỘT THUỞ

Y PHƯƠNG

Chính ơi!
Chúng mình xa quê hương Co Xàu vừa tròn bốn mươi năm, hai tháng, mười sáu ngày. Bạn và tôi đều cùng nhuốm mày râu sương móc. Tóc trên đầu mỗi ngày mỗi thu. Mắt mỗi ngày mỗi đông. Trán mỗi ngày mỗi hạ. Đôi chân đi lẹt xẹt như hai que rang lạc, không còn rắn chắc như cột đá thề ngày nào nữa. Có phải chúng mình đang dịch dần về phía trời loang loáng màu cam chín rộ, nơi có những hàng cây bồ đề rung rinh lá như chào hỏi.

Tự nhiên, hôm nay tôi lại nhớ đến cái thuở chăn trâu cắt cỏ ở trong thung lũng Phà Làng. Nỗi nhớ hiện lên như một đoạn phim, hình ảnh bơi đi cực chậm. Đây rồi. Thung lũng Phà Làng nằm lọt thỏm trong vòng quây núi đá vôi. Nơi mà người làng mình trồng bạt ngàn khoai lang tím. Giây khoai lang bò chơi chơi như bầy trẻ trâu. Hễ có đứa nào ngóc đầu lên là bị lộ. Ê thằng Hính thằng Ỏi mày trốn ở đằng gốc đá kia. Thằng Ón thằng Xành, chúng mày đừng chui trong bụi nữa, tao đã nhìn thấy hết. Pằng pằng pằng pằng …thằng In ngoẻo rồi còn cười được á. Tiếng súng mồm nổ dồn dính va vào thành vách đá. Nổ giòn tan .Nổ trắng tóa lóa. Nổ thơm múi cam sành. Nổ thơm múi bưởi xanh. Tiếng nổ pằng pằng, làm cái sướng bay vút lên như đôi cánh con chim én. Núi rừng đang ngút ngứt ngủ say, bỗng chốc phải bừng tỉnh giấc, vì chúng mình mải mê đùa nghịch. Nhưng núi cũng kịp mở mắt rồi. Núi ôm ròa lấy khăn bông mây mà lau mặt. Núi rừng cười nghiêng nghiêng ngất ngất. Râu tóc núi mượt xanh, dù chẳng bao giờ “ngài” cầm lược mà chải. Núi chỉ hất ngược lên một cái, râu tóc lại nằm đâu nguyên nếp đấy.
(Xin mời xem tiếp trang sau): …

Tiếp tục đọc


HƯƠNG DÃ QUỲ

HOÀI GIANG

Lần đầu tôi lên cao nguyên. Cái cảm giác lâng lâng khó tả cứ đan trong tôi. Người ta bảo ở Đà Lạt một ngày có tới bốn mùa, sáng xuân, trưa hạ, chiều thu và tối là mùa đông, quả đúng không sai.
Tôi lững thững đi. Hai bên đường mọc đầy cây Dã Quỳ. Mùa này hoa Dã Quỳ đang mùa nở rộ. Cái màu vàng tươi của hoa cùng với mùi hôi hôi hăng hắc từ thân cây tỏa ra làm tôi nhớ về Cô Sầu. Cô Sầu, cái phố huyện nhỏ tẹo ở vùng giáp biên phía bắc, nơi tôi sinh ra và lớn lên cũng tràn ngập cây dã quỳ như ở đây. Ngày ấy lũ học sinh chúng tôi thường lấy cây Dã Quỳ về ủ làm phân xanh để trồng cây trong vườn trường. Cái mùi hôi hôi hăng hắc thường làm cho tụi con gái sợ chết khiếp, cứ phải lấy khăn bịt kín mũi, kín mồm. Ấy vậy mà Lìn – cô bé xinh nhất lớp tôi lại tấm tác khen thơm. Lìn không sợ cái mùi khó chịu của cây Dã Quỳ. Em vẫn thường hái hoa về cắm lọ. Em cười bảo chúng tôi:
– Mỗi loại cây đều có tiếng nói riêng của nó. Cái mầu vàng này nhiều loài hoa khác cũng có. Nhưng chẳng có loài cây nào có được mùi hương thơm thế này. Đấy chính là tiếng nói riêng của hoa Dã Quỳ. Nếu mình đừng sợ thì sẽ thấy nó đáng yêu biết bao nhiêu… – Em hít hà cái mùi hôi hôi hăng hắc ấy, làm lũ chúng tôi bái phục.
(Xin mời xem tiếp trang sau): …

Tiếp tục đọc


BÂY GIỜ EM Ở ĐÂU ?

HOÀI GIANG

Thắp một tuần nhang gửi người đã khuất

* Liệt sĩ Đoàn Đức Trung.

Tôi về thăm lại Cô Sầu, cái phố huyện nhỏ tẹo ở tỉnh biên giới xa xôi. Thăm lại rừng dẻ, nơi tập trung tân binh lên đường đi đánh giặc. Rừng dẻ cách phố huyện Cô Sầu chừng năm cây số đường mòn. Ngày ấy, cả cánh rừng dẻ là một màu xanh ngút mắt, đủ chỗ cho sư đoàn bộ binh đóng quân. Từng đàn sóc có những cái đuôi bông sặc sỡ thi nhau chạy nhẩy trên các vòm lá. Những chùm quả dẻ to như nắm tay trẻ con, lởm chởm những chiếc gai nhọn hoắt đung đưa trên cành. Cánh rừng giờ đây chỉ còn lại thưa thớt vài gốc cây dẻ già, khẳng khiu, trụi lá. Tìm lại nơi đại đội tôi đã tập trung ngày ấy, dưới tán lá những cây dẻ già có lớp vỏ sần sùi, khô ráp. Tôi thấy bồi hồi… bên tôi bỗng vẳng nghe tiếng gió thổi, rồi cả tiếng rừng cây xao động. Tiếng những hạt dẻ già già tách vỏ rơi xuống đám lá khô lộp bộp như mưa rào. Tiếng hô tập trung quân của các cán bộ trung đội nghe đanh gọn. Những người lính trẻ chạy vội vàng… Một khuôn mặt trẻ măng lướt qua trước mặt tôi… Trung… đúng rồi, tôi nhận ngay ra em, cái hàm răng trắng bóng đều tăm tắp, cặp mắt sáng hơi xếch. Em cười cười nhìn tôi. Tôi gọi:
Trung ơi! em đấy ư?
Em không nói gì. Em hòa vào trong đoàn quân, lẫn vào màu lá rừng xanh thẫm. Tôi bừng tỉnh. Trước mặt tôi chỉ còn lại cây dẻ già khẳng khiu trụi lá khẽ lay động…
(Xin mời xem tiếp trang sau): …

Tiếp tục đọc



ĐOÀN ĐỨC CHÍNH – HAM VIẾT VÀ CHỤP ẢNH

Bút danh: HOÀI GIANG
Tuổi Canh Dần.
Dân Co Sàu.
Học sinh Trường cấp 1-2-3 Trùng Khánh, Cao Bằng.
Vào lính Thiết giáp năm 1972.
Tốt nghiệp Đaị học Xây dựng.
Hội viên Hội Văn học – Nghệ thuật Quảng Ninh.
Tác phẩm văn học: Tập truyện "Đảo Gió", Nhà xuất bản Lao Động, 2006.

CUỘC SĂN CUỐI CÙNG

HOÀI GIANG

Ngày ấy đã lâu lắm rồi, cả bản Pò Mươi xôn xao vì lão Triệu đi săn lại chịu về tay không. Người ta càng kinh ngạc hơn khi thấy lão vác trên vai khẩu súng kip bị đập nát cả báng, nòng súng bị bẻ cong như cánh cung. Cái mặt lão nghệt ra, chảy dài xuống và xám ngoét. Ai hỏi gì lão cũng không nói. Vợ lão Triệu khóc sụt sùi kể với mấy bà bạn cùng đi nương rằng:
– Ông ấy không ăn, không ngủ, không nói lấy một lời.
Mấy bà bạn chỉ biết gật đầu nhìn bạn mà im lặng. Cái im lặng của những người vợ quanh năm chỉ biết tần tảo với việc nương, việc rẫy, với con lợn, con gà. Cái im lặng của người phụ nữ Tày chỉ biết trọn đời phụng thờ con ma nhà chồng, cặm cụi việc nhà, không bao giờ dám hỏi lại những điều chồng con không muốn nói.
(Xin mời xem tiếp trang sau): …

Tiếp tục đọc



thaochaua

Smile! You’re at the best WordPress.com site ever

huongdailgblog

This WordPress.com site is the bee's knees

Tú_Yên's Blog

...Lâm râm...nguyện Chú Vô thường Hóa thân tro bụi cúng dường trần gian

kimthuynguyenlg

A fine WordPress.com site

hoatigon022

The greatest WordPress.com site in all the land!

khlaphnum

HANG CỌP

doanducthanhlg2014

The greatest WordPress.com site in all the land!

The Daily Post

The Art and Craft of Blogging

WordPress.com News

The latest news on WordPress.com and the WordPress community.